THƠ VIẾT CHO MÙA ĐÔNG
Mưa rãi từ mây xuống mặt đồng
Trùm sầu lên cả một mùa đông
La đà chim đậu cong nhành trúc
Gọi trả về thôi ấm áp hồng
Buồn đông ai thả giữa lòng thơ
Hơi lạnh đeo mang rặng liễu mơ
Lất phất mưa phùn như rưới xối
Chút gì sâu kín vẫn bơ vơ
Đông lạnh chiều nay thiếu nắng vàng
Màu chiều nhàn nhạt đã dần lan
Chim bay vội vã say về tổ
Trời vắng khung xa nhạn lẽ đàn
Co ro bến vắng chuyến đò đông
Buốt lạnh ven sông gió thổi lồng
Ai gác neo đò nơi bến trống
Choàng vai, phủ áo ấm chăng lòng
Thơ rồi viết mãi những đêm hoang
Thu có đem theo chiếc lá vàng
Dày đặt đêm đông chờ mãi sáng
Mong sao xuân đến để đông tan
Đông trắng màu sương đêm mịt mùng
Sầu đông khơi ngập ánh mông lung
Điệu buồn đây đó chưa tàn lụn
Sưỡi ấm câu thơ đỡ lạnh lùng
Thamthyphuong
.
GỬI NIỀM TÂM TƯ
Mưa tuyết phủ dầy khắp ruộng đồng
Co ro buốt gía cả tiết đông
Ngồi sau cửa kiếng nhìn cây trúc
Nhớ thuở xa xưa ánh nắng hồng
Vào mạng tìm vui với áng thơ
Gần xa bác nhịp đẹp đường mơ
Dòng thương óng ả tuôn như xốiBày tỏ tâm tư hết chơ vơ
Gần sang năm mới dệt tơ vàng
Tình nghĩa thi đàn được tỏa lan
Mênh mông trời rộng chim có tổ
Tránh mùa tuyết lạnh đã theo đàn
Chữ vẫn giao tình mặc gío đông
Ý ra ấm áp ngọt thơm nồng
Trên trang giấy trắng còn chút trống
Tả cả trời mây cả nỗi lòng
Chỉ sợ rồi đây bút đi hoang
Không còn tha thiết nhả thơ vàng
Tàn đêm nhạt nhẽo đeo về sáng
Mộng làm thi sĩ ôi vỡ tan!
hoanghoon